Humans of VOICE: Sang Nguyễn

             

Hôm nay chúng ta cùng nghe những lời tâm sự của anh Sang Nguyễn, là một ủng hộ viên và tình nguyện viên nhiệt thành của VOICE tại Mỹ. Mười năm anh đến với VOICE, bất cứ khi nào VOICE cần anh góp sức thì anh đều nhiệt tình tham gia.


Tôi tin rằng đi làm công việc thiện nguyện thì ai cũng thích cả. Riêng tôi, đi làm thiện nguyện cho VOICE thì lại càng thích hơn vì VOICE giúp trực tiếp cho người Việt Nam mình. Tự bản thân từng là một thuyền nhân tỵ nạn năm xưa, trải qua bao năm tháng miệt mài ở các trại tỵ nạn như bao người khác, nên khi có dịp đi giúp lại những người bạn kém may mắn hơn, tôi lại càng thích.

VOICE không giúp người tỵ nạn chiếc bánh hay manh áo mà giúp họ điều ít ai khác có thể giúp được: đi định cư ở nước thứ ba, tức giúp họ đến với giấc mơ cuối cùng trong đời tỵ nạn. Tôi tin rằng ai từng đi tỵ nạn và phải sống lay lắt trong tuyệt vọng ở các trại tỵ nạn sẽ hiểu nhiều hơn điều tôi vừa nói. Và điều làm tôi tự hào nhất ở VOICE là VOICE đã và sẽ giúp đỡ tất cả những người tỵ nạn, không phân biệt một ai cả, trong khả năng của mình.

Khi tôi đến văn phòng VOICE năm 2011, tôi biết thêm rằng VOICE không chỉ làm công việc tỵ nạn mà còn phụ trách mở mang kiến thức cho một số bạn trẻ đến từ Việt Nam. Khi đó văn phòng VOICE ở Manila chỉ bé tí xíu trong một khu chung cư ở Makati với vài học viên cùng một anh “quản gia”. Lúc đó, anh quản gia cũng là dân tỵ nạn và nay đang định cư cùng gia đình ở Canada thông qua chương trình tái định cư của VOICE. Cũng cần nói thêm để các bạn biết là khi ấy trong túi của VOICE chỉ có chút ít tiền mà phần lớn là do chính ngay anh chị em từng là tỵ nạn góp lại với nhau để duy trì hoạt động cho văn phòng nhỏ xíu này. Điều này cho thấy sự liên hệ gắn bó và cưu mang giữa dân tỵ nạn và những anh chị em đấu tranh cho tự do, dân chủ đã bắt đầu như thế nào trong đại gia đình VOICE.

Tôi còn nhớ hai tuần lễ trước ngày lễ Tạ Ơn năm 2013, cơn bão Haiyan ập đến Phi Luật Tân, tàn phá một dãi dài từ đông sang tây, để lại bao tang thương cho đất nước từng cưu mang hàng ngàn người tỵ nạn Việt Nam, trong đó có tôi. Tuy rất nhỏ bé và thiếu nhân lực, VOICE đã đứng ra và kêu gọi đồng bào Việt Nam hải ngoại, đặc biệt là những anh chị em tỵ nạn từng sống tạm ở Phi. Cuối cùng chúng tôi quyên góp được một số tiền ngoài sự mong đợi để có thể tổ chức ngay các buổi cứu trợ trực tiếp đến một số nạn nhân của cơn bão. Tiếp theo VOICE giúp xây dựng lại hai trường học, một ở Ormoc gần thị trấn Tacloban và một ở đảo Coron, phía bắc của đảo Palawan. Một việc làm như một sự đáp trả lại ơn nghĩa cưu mang mà người dân và Chính phủ Phi từng dành cho người Việt Nam tại Phi trong suốt hơn 20 năm.

Điều đáng nói thêm ở đây là chính các anh chị em học viên của VOICE từ Việt Nam sang đã đứng ra phụ trách các công việc cứu trợ đầy tính nhân đạo này. Làm sao tôi quên được anh Thi ngược xuôi trên đảo Coron như một ngươì bản xứ, hay anh Tuấn ngang dọc từ Tacloban về Ormoc đễ giúp điều hành cả một phái đoàn gần hai mươi người đến từ Úc, Canada và Mỹ trong dịp này. Và đáng nhớ nhất là vào đêm cùng ngồi với nhau bên bờ biển nhìn ra vịnh Ormoc, nghe anh kể nhìn thấy xác người trôi nổi khắp nơi trên vịnh sau cơn bão, khi anh mới đến cứu trợ lần đầu. Thế đấy, các học viên của VOICE cũng nhanh chóng trở thành các thiện nguyện thật chuyên nghiệp khi cần đến. Điều này cho thấy chỉ cần có tấm lòng và sự thông cảm với nỗi đau của đồng loại là mỗi người trong chúng ta ai cũng có thể làm những điều tầm thường và nhỏ bé gì đó để vơi đi nỗi đau của người khác một cách thật phi thường!

Rồi khi có dịp khác đến với các anh chị em học viên của VOICE, nói chuyện với họ, nhìn thấy họ “ăn học” như thế nào, sống với nhau ra sao trong đại gia đình VOICE đó, tôi mới có thể hình dung được một ánh sáng ở cuối đường hầm cho xã hội Việt Nam. Họ đến từ nhiều “tầng lớp” và “lý lịch” khác nhau, nhưng cùng mục đích là muốn thấy sự thay đổi đi lên cho xã hội Việt Nam. Họ đối xử với nhau như anh em một nhà, chia sẻ những gì họ có và săn sóc cuộc sống cho nhau. Chính họ đã trở thành động lực cho công việc thiện nguyện của tôi với VOICE, nơi mà tôi tin rằng mọi người cùng đến với nhau bằng sự gom góp một phần đời của mình cho cùng một mục tiêu. Ngày trước khi bằng tuổi họ, tôi và có lẽ nhiều người nữa kém may mắn hơn, vì phải chịu cảnh tù đày và ngược đãi nên sau đó chỉ có thể bỏ nước ra, như đi là con đường duy nhất để cứu lấy bản thân.

Chúng tôi phải liều mạng đi vào cõi chết để tìm sự sống. Quá nhiều người bỏ cuộc hay bỏ mạng. Chỉ số ít may mắn đến được bến bờ tự do. Nay nhìn các anh chị em đó, họ là những sinh viên, học sinh, nghệ sĩ hay bác sĩ, kỹ sư đang có công việc để làm và có gia đình riêng để lo lắng. Họ đang có một cuộc sống rất yên ổn và việc làm ổn định; họ không bị ngược đãi cá nhân như chúng tôi bị ngày xưa. Nhưng họ đã tạm quên đi phần mình để đến với nhau trong tinh thần cùng xây dựng lại những gì đã và đang đổ vỡ của xã hội để tìm lại sự tốt đẹp cho họ và các thế hệ mai sau. Đó là điều mà chúng tôi và thế hệ đi trước đã không làm được. Tôi vô cùng mến phục và ước mong làm gì đó để giúp họ.

Có một điều cần nói là nếu không có các thiện nguyện viên và những sự trợ giúp “vô vụ lợi” từ nhỏ đến lớn cho VOICE thì chắc VOICE không thể nào có được một sự trưởng thành như hôm nay. Thật sự từ ngữ “thiện nguyện viên” không đủ để mô tả hết những sự đóng góp, cống hiến cho VOICE từ rất nhiều người từ nhiều các quốc gia khác nhau. Họ là những anh chị em, cô, chú bác từ rất nhiều thành phần khác nhau đến từ khắp nơi trên thế giới.

Có những cô gái thật trẻ nói sẽ giúp VOICE vài tháng nhưng đã ở lại vài năm. Có những quý ân nhân dành thời gian nghỉ hưu quí báu của mình cho công việc của VOICE, không hề quản ngại việc đi lại đầy cực nhọc hay chia xẻ các khó khăn về vật chất với gia đình VOICE. Có những quý ân nhân và các bà nội trợ luôn âm thầm giúp cho VOICE nơi ăn, chốn ở trên đường đi vận động và gây quỹ khắp châu Âu và những nơi khác. Và còn biết bao quí ân nhân yểm trợ về tài chánh cho hoạt động xã hội dân sự của VOICE và sự trợ giúp pháp lý cho công cuộc vận động giúp định cư người tỵ nạn còn kẹt tại Thái Lan.

Tôi tin rằng những quí ân nhân và các thiện nguyện viên đó sẽ cảm nhận được niềm vui, như tôi từng có, khi nhìn thấy những người tỵ nạn đặt chân đến đất nước Canada như là một phần thưởng cuối cùng cho việc họ đã làm. Và tôi cũng tin rằng ngày mai kia, khi người dân Việt Nam dành được quyền tự quyết cho đời mình trên ngay chính quê hương họ thì những học viên của VOICE hôm nay và hôm qua sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc bao la như là phần thưởng cuối cùng cho công việc họ đã chọn làm hôm nay.

Từ đó, có thể nói VOICE có được tầm vóc ngày hôm nay là nhờ sự góp tay, góp sức của rất nhiều người trong suốt thời gian qua và sự tin tưởng của rất nhiều người vào những việc mà VOICE đã và đang tiếp tục làm. Tôi luôn hy vọng sẽ có thêm rất nhiều người ủng hộ VOICE hay trở thành thiện nguyện viên làm việc cho VOICE, để tổ chức VOICE sẽ tiếp tục vươn lên để làm được nhiều công việc có ý nghĩa và tầm vóc lớn hơn trong tương lai.

#HumansOfVOICE