Bài tổng hợp sau chuyến Học tập thực địa (số 2)

             

“Chuyến dã ngoại này là một trong những chuyến khó quên nhất trong những năm qua ở VOICE. Chỉ trong 3 ngày mà các bạn đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, có được nhiều bài học giá trị từ chuyện vứt vài miếng vỏ xoài vứt xuống biển cho tới việc leo núi cùng nhau, đốt lửa trại,… và cứu người bị đuối nước trên biển.” Một nhân viên lâu năm của VOICE có mặt trong chuyến đi đó nhớ lại.

Khóa 1 – 2019 của Chương trình Đào tạo Xã hội Dân sự VOICE vừa đi qua một nữa đoạn đường cũng là lúc các học viên được VOICE tổ chức một chuyến đi dã ngoại đến vịnh Nagsasa. Mất khoảng 6 giờ trên xe từ Manila đến đến bờ biển, đoàn tiếp tục lên tàu hướng về vịnh Nagsasa, cách đó thêm 30 phút đi tàu. Khi đoàn nhìn thấy một hàng thùy dương xanh mướt phủ kín đường bờ biển thì đó chính là vịnh Nagsasa. Biển Nagsasa nằm khuất kín trong góc vịnh – xung quanh là núi, có bờ cát trắng pha lẫn tro núi lửa được phủ màu xanh mướt của thùy dương. Đây chính là nơi mà các học viên sẻ được thư giãn và học hỏi trong những ngày tới.

Sau khi sắp xếp hành lý vào lều gọn gàng thì tất cả quay trở lại tàu để ra biển ngắm san hô. Khi tàu đang chạy, Trâm đương lấy xoài ra ăn thì ngay sau đó người phụ lái đã đến nhắc nhở cô trước rằng khi cô ăn xong thì đừng vứt vỏ xoài xuống biển, hãy đưa cho họ để họ bỏ vào một túi rác nhỏ của chính họ. Họ cũng nói thêm rằng: “Dù là một miếng vỏ xoài nhỏ, dù nó sẽ tự phân hủy dưới biển, nhưng nếu mỗi ngày hàng ngàn người đến đây mà ai cũng vứt vỏ xoài thì biển chắc chắn sẽ ô nhiễm. Đó là chưa kể các loại rác nguy hại cho các sinh vật biển như là nhựa. Nếu ta quen vứt rác hữu cơ ra ngoài môi trường thì cũng sẽ tới lúc quen tay xả rác khó phân hủy.” Người phụ lái tàu đã chia sẻ cho đoàn bài học đầu tiên như thế.

Bai-tong-hop-sau-chuyen-hoc-tap-thuc-dia-so-2-hoc-bong-xa-hoi-dan-su-voice-VIETNAM-2

Ngắm san hô về xong, tàu chở tất đến bãi biển Anawangin. Lúc này là giờ chiều, tất cả cùng ra bờ biển tắm. Bất ngờ có ba người đàn ông tắm biển có dấu hiệu đuối nước, bốn học viên nam của VOICE – những người bơi giỏi và ở gần đó nhất – đã bơi ra để ứng cứu. Sau cùng một người tự bơi vào được, một người khác được các bạn kéo vào kịp thời nên không nguy hiểm tính mạng, người còn lại thì không may đã ngừng thở từ trước khi các bạn kéo được người này vào bờ. Quân cùng Minh thay nhau hô hấp nhân tạo hết sức có thể nhưng may mắn đã không mỉm cười với người đàn ông xấu số này. Bãi biển hôm đó cũng không có nhân viên cứu hộ lẫn chăm sóc y tế. Quả là một trải nghiệm không mong đợi của cả đoàn.

“Tôi đến đất nước Philippines này để tìm một con đường tươi sáng cho dân tộc Việt. Đến đây tôi được biết thêm hàng nghìn thuyền nhân Việt Nam vượt biển đi tị nạn năm xưa đã được những người dân hiền hoà Philippines cứu vớt. Thế mà hôm đó chỉ có hai người mà chúng tôi không cứu được cả hai để trả nghĩa một phần cho họ. Tự cảm thấy tủi hổ và kém cỏi. Tự trách bản thân mình thật nhiều. Giá như mình bơi giỏi hơn, giá như mình sơ cứu tốt hơn thì người đàn ông kia đã không phải chết.” Minh xúc động nhớ lại trải nghiệm không ai mong đợi đó. Vì thế sau khi về, Minh cùng những bạn khác quyết định bỏ thời gian ra tìm hiểu kỹ càng hơn về các vấn đề liên quan đến sự việc đáng tiếc hôm đó. Và chính họ, sau khi về, là những người trình bày trong một buổi chia sẻ trước văn phòng về chủ đề ‘Các kỹ năng phòng tránh đưới nước và kỹ năng cứu người bị đuối nước’. Khi trình bày ý tưởng về buổi chia sẻ sắp làm đó, họ vẫn nhắc lại nhiều lần rằng “Chỉ khi chúng ta biết bơi thật giỏi thì mới nên cứu người đuối nước, còn bằng không bạn sẽ bị người bị nạn kéo xuống theo,”“quan trọng nhất vẫn là các kỹ năng phòng tránh bị đuối nước.”

Sáng hôm sau, các học viên tập hợp lại để leo núi cùng nhau, cùng với nàng chó Mona của văn phòng VOICE. Ngọn núi cao khoảng 350 mét và không có lối mòn nào để lên đỉnh. Vì thế tất cả đã xác định sẵn rằng sẽ tự phát đường mà đi. Khi đã leo được một nữa đoạn đường thì một bạn nữ quyết định bỏ cuộc, muốn dừng lại để chờ mọi người đi xuống sau đó cùng nhau.

“Ráng đi Yến, mình đi được ba phần tư đoạn đường rồi, chỉ còn lại một phần tư là đến đích rồi.” Các thành viên còn lại cũng hưởng ứng cho câu nói dối khích lệ đó của Phong. Tất cả cùng ngồi nghỉ lại với Yến để cùng yến đi hết “một phần tư” quãng đường còn lại. Yến không biết rằng đó là lời nói dối nhằm khích lệ Yến của Phong. Họ mới chỉ đi được một phần hai thôi chứ không phải ba phần tư đoạn đường.

Lúc gần đến đỉnh núi là khoảng 2 giờ trưa, nàng chó Mona đã có dấu hiệu kiệt sức vì mất nước nên không muốn đi nữa. Phong và Quân đã thay nhau ôm “nàng Mona” đi hết đoạn đường còn lại, và rồi lên đến đỉnh.

Bai-tong-hop-sau-chuyen-hoc-tap-thuc-dia-so-2-hoc-bong-xa-hoi-dan-su-voice-VIETNAM-3
“Nàng” chó Mona trên xe trong chuyến đi học tập thực địa cùng các học viên.

“Bài học đoàn kết, không bỏ rơi đồng đội, động viên nhau cho cùng đi hết đoạn đường,” là điều mà Chương, học viên nhỏ tuổi nhất, đã tâm đắc ghi lại sau chuyến leo núi.

Đêm đến, cả nhóm cùng nhóm lửa trại để tổ chức chơi các trò chơi nhóm vui nhộn, rồi chia sẻ những điều riêng tư cho nhau nghe. Không khí háo hức của một ngày leo núi nhường chỗ cho một sự tĩnh lặng, trầm mặc. mọi người nói cho nhau những suy tư của mình sau 2 ngày trên đảo, với những trải nghiệm, tiếc nuối, hào hứng, cũng như những dự định cho tương lai. Các bạn cũng trải lòng về mẫu người yêu lý tưởng của mình, về những tình cảm, ghi nhận đối với văn phòng VOICE trong nỗ lực vì xã hội dân sự Việt Nam cũng như trong cách đối xử đón nhận và tôn trọng với nhau. Tất cả hâm nóng thêm tình cảm của những người cùng lý tưởng, những người có cùng một giấc mơ về một Việt Nam tươi đẹp hơn.

Bên bãi cát trắng chạy dài, trăng vằng vặc, trời trong vắt đầy sao, quanh ánh lửa bập bùng, những người trẻ yêu quê hương ấy đã thấy đời ý nghĩa trong cái mà họ tin tưởng và đang làm.

“Tìm một con đường
tìm một lối đi
ngày qua ngày
đời nhiều vấn nghi
lạc loài niềm tin
sống không ngày mai
sống quen không ai cần ai
cứ vui cho trọn hôm nay.
Tất cả đã cùng khoác vai nhau, hát chung với nhau bài hát “Và con tim đã vui trở lại”
Và bây giờ, ngày buồn đã qua
mọi lỗi lầm, cũng được thứ tha
tình yêu đã đến trong ánh nắng mai
xóa tan màn đêm u tối
cho tôi biến đổi tâm hồn
thành một người mới”

Và con tim đã vui trở lại …