Kết thúc Học bổng ngắn hạn lần 1 năm 2017 chủ đề Tự do biểu đạt

             

Khóa đào tạo về Xã hội dân sự của VOICE được tổ chức từ 18 – 24/06/2017 đã kết thúc tốt đẹp với sự tham gia của 15 bạn trẻ từ Việt Nam.

Vì những yếu tố như có một xã hội dân sự mạnh mẽ, sống động, đa dạng cùng với một bộ máy chính trị dân chủ điển hình, VOICE đã lựa chọn Philippines là nơi tổ chức chương trình đào tạo ngắn hạn một tuần hi vọng gợi cảm hứng thêm nữa trong việc hoạt động xã hội cho các bạn học viên.

Tuy ngắn ngủi nhưng chúng tôi đã đạt được những mong đợi như đã đặt ra từ đầu. Đó là cung cấp cho người tham gia những kiến thức nền tảng về tự do biểu đạt, dân chủ, pháp quyền; đem đến cho các bạn những trải nghiệm đặc biệt qua việc gặp gỡ những nhà hoạt động xã hội, nhà báo nổi bật cũng như tham quan và chứng kiến phiên làm việc của Thượng viện và Hạ viện của Philippines; giới thiệu những ý tưởng mới như tới thăm Rappler – tờ báo độc lập lớn nhất và Uỷ ban Nhân quyền quốc gia Philippines – cơ quan giám sát nhân quyền quốc gia, một cơ chế mà Việt Nam chưa từng có. Điều quan trọng nhất chính là tạo ra một cơ hội kết nối giữa các bạn trẻ đam mê hoạt động xã hội trong nước với nhau và với bạn bè quốc tế.

Kết thúc Học bổng ngắn hạn lần 1 năm 2017 chủ đề Tự do biểu đạt
Học viên đang ngồi chờ phiên họp trong Hạ viện Philippines, người dân và báo giới được ra vào quốc hội rất thoải mái

Để hiểu rõ hơn về khoá học, chúng tôi xin giới thiệu bài cảm nhận của Jenny, một học viên nữ trong khóa học vừa qua:

Tôi bay chuyến đêm đến Philippines, đây là lần đầu tiên có một đêm không ngủ đối với tôi. Chuyến bay khiến tôi khá mệt, nhưng khi đặt chân đến Philippines và biết những người tổ chức của VOICE cũng đã thức cả đêm đến đón tôi và một số người khác ở sân bay, tôi thấy sự mệt mỏi của mình là không nghĩa lý gì nữa.

Có lẽ là một sự khởi đầu không mấy thuận lợi với tôi và một số bạn khi mà sau một đêm không ngủ lại phải vật vờ ngoài đường đến tận trưa vì chưa đặt được phòng khách sạn. Nhưng đó lại là một trải nghiệm không bao giờ quên của tôi.

Những người xa lạ lần đầu gặp nhau lại sớm trở nên thân thiết, dù mệt nhưng mọi người vẫn vui vẻ và dễ chịu. Chúng tôi từ mọi miền đất nước nhưng hôm nay lại có cơ duyên gặp nhau ở một nơi xa lạ, với cùng một mục đích chung là học tập được thêm nhiều điều mới, để đem về cống hiến cho quê hương Việt Nam mà chúng tôi yêu quý.

Ở trong nước chúng tôi không có nhiều thông tin về VOICE. Tôi chỉ có thể đọc được từ hai nguồn, một là website chính thức của VOICE và hai là từ báo chính thống Việt Nam. Báo Việt Nam đưa thông tin không mấy tốt đẹp, ngược lại còn tố cáo VOICE là một tổ chức phản động, là cánh tay nối dài của Việt Tân. Tuy nhiên tôi không đọc được một dẫn chứng nào cho thấy điều đó ngoại trừ những lời quy chụp một chiều. Tôi cần bằng chứng khách quan hơn khi nhận xét về một ai hay một tổ chức nào.

Website của VOICE thì giới thiệu đây là một tổ chức phi chính phủ hoạt động giúp người tị nạn, và giúp đỡ các tổ chức xã hội dân sự ở Việt Nam. Người sáng lập là luật sư Trịnh Hội cũng lên tiếng đính chính về việc VOICE hoàn toàn không liên quan tới Việt Tân. Thông tin tôi có được từ internet và báo chí cực kỳ ít, nhưng tôi may mắn có cơ hội được gặp một số người mà VOICE từng đào tạo, và tôi đánh giá cao trí tuệ và đạo đức của họ. Tôi nghĩ một tổ chức xấu không thể cho ra những con người tốt! Chuyến đi này sẽ là một cơ hội tuyệt vời để tôi có thể tìm hiểu về về VOICE và thế giới bên ngoài Việt Nam.

Thời gian học tập ở đây không nhiều, nhưng tôi cảm nhận được tình cảm chân thành của những người tổ chức và nhân viên của VOICE đối với học viên nói riêng và với quê hương đất nước nói chung. VOICE đã chuẩn bị rất chu đáo cho chúng tôi chỗ ăn ở, chỗ học tập, và cả chỗ vui chơi giải trí. Nhìn cái cảnh một bạn tình nguyện viên chạy lăng xăng bưng đồ ăn phục vụ cho mọi người trong khi mình chưa có gì vào bụng bạn sẽ cảm thấy như thế nào?

Điều đặc biệt là VOICE trao đi cho học viên rất nhiều nhưng không yêu cầu nhận lại điều gì cho mình. Họ chỉ cần mọi người kết nối với nhau vì một mục đích chung là Việt Nam tiến bộ hơn, và quan trọng hơn hết là họ quan tâm đến sự an toàn của từng học viên. Có đi ra khỏi Việt Nam tôi mới biết thế giới ngoài kia rộng lớn như thế nào, và có những người Việt đang âm thầm làm những công việc cống hiến cho Tổ quốc ra sao, thậm chí có những người Việt chưa bao giờ được đặt chân đến quê hương!

Thông tin trong nước hạn chế làm tôi không hề biết cuộc sống của những người tị nạn Việt Nam trước đây phải khổ sở nơi đất khách quê người, và cho đến nay vẫn còn rất nhiều người phải bỏ xứ ra đi vì bị cướp đất, đàn áp, bắt bớ! Bây giờ đây tôi mới được nghe về những câu chuyện của họ, hàng ngàn có khi hàng vạn người đã được VOICE và các tổ chức khác cứu giúp đỡ để có được quốc tịch và nơi định cư đàng hoàng. Với việc làm chính nghĩa của mình, nên đi đến đâu, tôi cũng thấy một sự chào đón nồng nhiệt của người khác khi nghe đến cái tên VOICE. Có vẻ VOICE là một cái tên rất có uy tín chứ không như những gì mà báo chí trong nước đưa.

Một tuần trôi qua thật nhanh, đã đến lúc chúng tôi phải nói lời từ biệt nhau. Chúng tôi chia sẻ với nhau những điều học được và cảm nghĩ của mình. Tôi cảm ơn người sáng lập, luật sư Trịnh Hội, cùng những người đồng hành với VOICE đã và đang luôn cống hiến hết mình phụng sự xã hội. Chúng tôi trao nhau những cái ôm và cả những giọt nước mắt, những cái nhìn ấm áp cảm động.

Có cả những ánh mắt xa xăm đau đáu nhìn về quê hương bao nhiêu năm xa cách…