Chia sẻ: Việt Nam, ra đi là để trở về
Lạ mà quen là cảm nhận đầu tiên của tôi về đất nước Philippines. Lạ với cảnh nhưng người thì lại rất quen.
Tôi đã tiếp xúc với nhiều người đến từ nhiều nơi, nhưng cái cách mà người Phi nói chuyện làm tôi không sao tìm thấy ở nơi nào khác, họ vừa nói vừa cười cười, vừa diễn tả vừa cười cười.
Học viên Hannah chia sẻ cảm nhận về đất nước Philippines
Tiếp xúc với người dân ở đây, tôi có cảm giác giống như tôi đang ở quê hồi còn nhỏ xíu. Nhiều lúc tôi đi chợ mà đạp xe không nổ là có người vui vẻ đến đạp dùm. Ở gần đây có mấy cây trâm, tôi muốn xin một ít, họ nói tôi về đi ngày mai họ sẽ hái cho và tôi chỉ việc đến lấy thôi, dễ thương lắm luôn.
Văn phòng VOICE đặt tại một khu vực có an ninh khá tốt. Tôi có thể đi xe máy đến một trung tâm mua sắm, đậu xe ngoài đường vào mua sắm mấy tiếng mà không lo gì việc mất xe, hay ra đường cũng có thể thoải mái mang túi xách mà không lo bị ai giựt. Mỗi lần như vậy tôi đều cười thầm, tôi không cần nhà nước lãnh đạo tài tình chi hết, tôi chỉ cần ở nước mình khi ăn không sợ ngộ độc, ra đường không lo mất xe, cướp giựt là tôi mãn nguyện lắm rồi, chậm tý cũng không sao.
Người dân Phillipines họ sống rất chậm, tôi nghĩ nếu ở Việt Nam mà chậm vậy chắc không ai chấp nhận được. Thế mà ở đây, từ chuyện kẹt xe đến chuyện đợi tính tiền ở siêu thị, dù biết mình đứng đợi họ cũng vẫn vừa nói vừa cười vừa làm. Tôi còn nhớ ngày đầu tiên tôi đến đây, khi tôi loay hoay tra một từ tiếng Anh để nói chuyện với một người bản xứ, mạng chậm chạp quay đều, ông bạn người Phi nhìn tôi cười: “Welcome to the Phillipines.”
Người Việt Nam ở đây thì khỏi nói ai cũng giỏi, ai cũng tốt bụng và họ làm việc rất chuyên nghiệp. Chắc tại ở trong nước điều kiện để tổ chức những lớp học như vậy rất khó nên khi đến đây tôi rất bất ngờ. Cuộc sống không quá khó khăn cho một đứa đã xa gia đình từ nhỏ như tôi, chỉ thương anh bạn đi cùng, trên đường đi bạn ấy khóc mấy lần vì nhớ nhà. Tôi nhanh chóng thích nghi với điều kiện sống ở đây. Tất cả ổn định và việc của chúng tôi là cố gắng học thật tốt.
Thức ăn Phillipines thì hơi lạ, cái gì chua thì chua quá, cái gì ngọt thì ngọt quá và có một điều thú vị là người Phillipines “thề” không ăn rau. Thức ăn ở đây đa phần chỉ có món mặn, ăn không có rau nên nhiều lúc thèm quằn quại rổ rau bánh xèo. Nếu được quay ngược thời gian chắc tôi sẽ ăn hết cả Sài Gòn trước khi đi và mang theo một thùng mì gói, vì mì gói ở Phi vị cũng rất “lạ”.
Dân ở đây ai cũng biết nói tiếng Anh, từ người bán rau bán cá ở chợ hay người bán hàng rong hầu hết đều có thể sử dụng tiếng Anh. Đó cũng là một điều tôi mong ước không biết khi nào dân mình mới có được.
Người dân Phi thì quả là hiền lành, đa số dân theo đạo Thiên Chúa, cũng có thể đó là một lý do làm cho người ta hiền như vậy. Anh bạn của tôi sống ở đây mười mấy năm rồi, ảnh nói chưa bao giờ thấy người ở đây đánh nhau, còn nước mình người ta có thể giết nhau chỉ vì một cái nhìn đểu.
Những dịp tôi đi nhà thờ, đến phần mọi người chúc bình an cho nhau, tôi hơi bất ngờ, người ta cười với nhau, người ta bắt tay nhau, người ta hôn nhau, người ta tìm người quen để chúc bình an cho nhau, mới hiểu rõ tại sao người ta không thể đánh nhau hay chửi nhau được.
Ý thức bảo vệ môi trường của người Phi thì quá tốt, họ không dùng bịch nilong vô tội vạ như mình. Khi vào siêu thị, bạn nên mang theo bịch nilong cũ nếu không bạn phải mua bịch chứ họ không cho. Khi mua quần áo bạn có thể chọn gói bằng giấy thay vì bịch nilong. Không khí ở đây cũng trong lành, tôi bỏ luôn cái vụ “ninja” mỗi khi ra đường như lúc ở việt nam.
Có những điều nhỏ nhặt tưởng như là hiển nhiên ở đây, nhưng lại quá đỗi xa lạ trên quê hương mình. Nhưng những điều đó càng thôi thúc bản thân tôi và những học viên của VOICE, phải nỗ lực hơn nữa cho một xã hội Việt Nam tốt đẹp hơn.
Cuộc sống ở đây chậm, người dân ở đây hiền, nhưng một khi cần bảo vệ quốc gia dân tộc họ trở nên mạnh mẽ phi thường, họ không thoái thác trách nhiệm công dân cho bất cứ cá nhân hay đảng phái nào. Philippines là nước có môi trường xã hội dân sự sôi động hàng đầu Đông Nam Á. Điều đó khiến tôi hiểu được vì sao họ đã chiến thắng trong cuộc cách mạng chống độc tài năm xưa.
Tôi nghĩ đến câu khẩu hiệu trong một cuộc biểu tình ở đây: “People power is the best power”.
Chợt nhớ Việt Nam da diết. Cố lên tôi ơi, hôm nay tôi ra đi là để trở về.